Kiến ơi, hãy yêu bằng một trái tim nóng và một cái đầu lạnh. Nó luôn tự nhắc nhở bản thân như thế, nhưng mà nước mắt vẫn cứ rơi, không hiểu sao loài Kiến biết khóc...
Đau!Thấy sao mọi thứ nặng nề thế, giá như nó vẫn là nó của ngày xưa có phải tốt không? Vì trò đùa, vì câu nói đùa vui, vì ảo tưởng mà ta yêu nhau, yêu nhau khi chưa biết gì về nhau, yêu nhau khi khoảng cách xa vời vợi.
Bởi vì cái cuộc sống đó không giản đơn như ta vẫn nghĩ. Em vẫn thường nghĩ đơn giản rằng, chia tay là tự mình cho bản thân cơ hội mới, và khi người ta yêu nhau thì chỉ cần nghĩ về nhau là đủ, nhưng thế giới bộn bề, cuộc đời đầy toan tính. Có đôi khi, em sống trong hoang mang, đôi khi lại sống trong niềm hạnh phúc. Biết đâu, chính bởi cái khoảng cách anh xa em, em xa anh càng kéo dài, em lại càng cảm thấy yêu anh hơn thì sao...
Khi còn chưa biết yêu, vẫn thường nghĩ rằng, sau này sẽ lấy người yêu mình nhất, chỉ quan trọng thế thôi, con gái cần sự ổn định, chỉ thế là hạnh phúc. Giờ mới ý thức được rằng, sẽ sống thế nào với người mình không yêu, khó khăn quá, ghét phải sống giả tạo, ghét phải sống để lừa dối nhau. Và đặt vào địa vị của đối phương, mình sẽ tổn thương thế nào. Thẳng thắn quá không tốt, chỉ nhận phần thua thiệt về mình thôi, đôi khi phải dối trá, ít ra cũng để chính mình hoặc người khác không cảm thấy bị tổn thương.
Khóc!Vì một mối tình khờ dại, vì bồng bột hay nông nổi? Không ai làm khổ ai, không ai ép buộc ai, không ai trách cứ ai sao vẫn cứ thấy đau và muốn khóc. Cứng rắn lắm, dám nói sẽ từ bỏ tất cả, dám nói sẽ không nhớ, dám nói sẽ bắt đầu lại nhưng làm sao để quên, làm sao để rời nhau khi không ai là người có lỗi. Có phải tình đẹp khi tình dang dở, thế phải qua bao nhiêu mối tình mới tìm được hạnh phúc trọn vẹn? Giá như ai đó làm gi có lỗi với ai, giá như ai đó phản bội thì có lẽ mọi thứ sẽ dễ dàng...
Giá như ai đó làm gi có lỗi với ai, giá như ai đó phản bội thì có lẽ mọi thứ sẽ dễ dàng...
Hứa hẹn!Đã từng có những ước mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ, những dự định cho tương lai, anh sẽ đón con, em đi chợ nấu cơm, anh sẽ nhặt rau hộ em rồi cuối tuần cả gia đình cùng đi chơi. Sáng sớm em sẽ chuẩn bị bữa sáng, trưa mình ăn ngoài, tối lại quây quần bên mâm cơm. Mơ ước đẹp, hồn nhiên trong sáng, mơ về một hạnh phúc. Em sẽ cố gắng là người vợ, người mẹ thật tốt dẫu biết sẽ gặp nhiều khó khắn bởi em còn non trẻ, em ngây ngô, em được nuông chiều từ bé. Em đã tự nhủ với lòng mình, sẽ yêu thật lòng, yêu tha thiết một lần để biết cảm giác yêu thế nào, đau thế nào. Anh đã từng yêu em, đã từng củng cố lòng tin cho em. Em cứ ngỡ chỉ thế là đủ. Em cho rằng, anh hiểu cái tính khí thất thường của em, hiểu em mềm yếu, hiểu em tự trọng cao, trong cuộc sống có đầy rẫy sự mâu thuẫn chỉ cần anh nhún nhường một chút em sẽ bỏ qua tất cả, chỉ thế thôi cũng cảm thấy hạnh phúc rồi. Em hài lòng vì anh, người làm em thay đổi, em biết yêu thương, biết hy sinh, biết đau khổ, biết khóc, biết nhớ da diết, biết cả nói những lời yêu thương. Em hài lòng vì anh, vì mỗi lần chúng mình cãi nhau anh đều là người làm hòa, cho dù anh sai hay em sai anh đều xin lỗi, vì anh không chấp cái tính trẻ con của em, chỉ thế thôi em đã thấy dù không hợp nhau nhưng không có mâu thuẫn nào mà mình không thể không giải quyết, dù là không hợp nhau nhưng chúng ta có cách khắc phục.
Kết thúc!Giữa hai chúng ta dường như đã có điều gì đó, hết yêu hay vì không tin tưởng?! Vẫn bên nhau, vẫn yêu nhau nhưng không đầy hứa hẹn, chỉ có những lúc lảng tránh, những lúc suy tính đến việc xấu nhất sẽ xảy ra. Không hứa hẹn sẽ như thế nào cho tương lai, mà an ủi nhau rằng, sau này có chia tay cũng sẽ không oán trách, không hận thù, không hờn ghét. Muốn kết thúc nhưng nuối tiếc, muốn từ bỏ nhưng vẫn níu kéo. Vì cái gì? Vì không từ bỏ được sự ích kỷ của bản thân, vì ai đó vẫn muốn níu giữ nhưng không đủ tự tin bước tiếp?...